Thứ Năm, 12 tháng 9, 2013

Đêm mưa nằm nghe gió hát

Mưa! Cơn mưa bất chợt thật nhẹ nhàng và êm ái! Nó đến thật bất ngờ và ra đi cũng thật vội vã. Trời mưa luôn làm dấy lên trong lòng người bao xúc cảm lạ lùng trộn lẫn với những hoài niệm xa xôi ùa về nghe xót xa. Lặng yên để lắng nghe tiếng mưa buồn rơi, lắng nghe tiếng thở dài của đêm đang trôi và lắng nghe nỗi cô đơn của chính mình. Mưa khiến cho con người ta thả trôi về những kỷ niệm êm đềm của một thời rong rủi nhiều hơn là bi lụy đau thương khi bất chợt nhìn thấy những chiếc lá vàng rơi rụng rồi nhẹ nhàng gom xác lá mà ngồi đếm niềm nhung nhớ trong khung trời tím ngắt. Gió đã từng cố gắng, từng hy vọng, từng ôm mãi cái giấc mơ, cái mong ước tưởng chừng như là mơ hồ để rồi thất vọng và khóc trong vỡ òa.
Đêm mưa nằm nghe gió hát
Đêm mưa nằm nghe gió hát
Có đôi khi tự hỏi lòng mình có yêu mưa không? Nhưng rồi cái miệng lại đơ ra, cái cuống họng nó nghẹn uất lấp bấp không thành lời. Chỉ biết rằng có lúc gió cũng thích lang thang một mình dưới mưa lắm! Để được cảm nhận cái lạnh lẽo của mưa, cái rít xướt rất nhẹ khi mưa quật vào người khiến da thịt đau nhói và cũng có lúc gió lại thấy ghét mưa quá chừng vì mưa vô tình gợi lại cho gió cái cảm giác buồn rũ rượi của quá khứ! Mưa buồn! Ừ thì buồn thật đấy nhưng có ai biết chăng trong cơn mưa đôi khi cũng toát ra cái gì đó ấm áp khó tả bình lặng đến lạ thường!

Cơn mưa đêm nay nó dai dẳng và lì lộm thiệt! Nó kéo dài từ sáng sớm cho đến chập tối mà không chưa chịu tạnh. Mưa hoài mưa mãi Mưa riết đến nỗi gió rung lên khe khẽ những lời thì thầm nài nỉ tình tự “Đừng có mưa nữa! Gió lạnh lắm rồi!”. Vậy mà mưa có nghe đâu vẫn cứ rớt hạt đều đều bên ô cửa sổ như đan sâu vào tim gió những nỗi niềm thương nhớ say đắm thiết tha khi gió không còn mưa bên đời, khi cái tình yêu có hờn giận, có nhớ nhung có ray rức nó không còn ngự trị và khi gió nếm được cái mùi vị cay đắng của sự chia xa... Mưa rơi! Mưa rơi! Em nhớ đến một người, yêu nhau chưa lâu nay bỗng xa thật rồi!...

Thế rồi ngày mưa cũng qua đi nhưng có mấy ai trong cuộc đời mà đạt được niềm mơ ước của mình đâu? Và riêng với gió – con người thích đi trong mưa thì suốt cả cuộc đời có lẽ chỉ có những chuỗi ngày mưa trong lòng như một nỗi buồn tàn thu mà mùa thu của nó thì dường như bất tận vô bờ. Ngoài trời những giọt mưa vẫn còn rơi tí tách như đếm được nỗi nhớ mong và cả những lời thở than nỉ non trong ngõ hồn quay quắt nhớ nhung... Mưa ơi! Mưa ơi! Xin nhắn giúp vài lời đến phương trời xa ấy lời yêu dấu em gửi người nơi cuối chân mây... để cùng nhau chia sẻ những buồn vui trong đời, để sưởi ấm linh hồn cho nhau và để hòa chung nhịp thở trong cơn lạnh hoang phế đêm nay.

Sao không yêu em cho đến cuối cuộc đời!

Sao không cho em những dấu yêu tuyệt vời!

Yêu thương khi xưa ta đánh mất thật rồi!

Chắc ta vội vàng quá! Nào đâu biết yêu! Nào đâu biết sẽ xa nhau!

Cái buốt giá, cái lạnh lẽo và cái cô đơn trong lòng của mưa đã làm lòng gió ấm lại với những gì mà mưa đã cho đi mà không bao giờ đòi lại. Nó cũng giống như những hạt nước tròn trịa vẹn nguyên phải gánh chịu một nỗi đau vỡ toang thành trăm hạt nhỏ khi từ trên không rơi xuống đất. Xin cảm ơn đời! Cảm ơn mưa – Người mà trong sâu thẳm yêu thương đã cho trái tim gió một chổ dựa bình yên giữa những mảnh vỡ thủy tinh của cuộc đời đọa đày xa xăm. Kỷ niệm về mưa thoáng qua trong chốc lát làm trái tim gió không thôi thổn thức để rồi lại vỡ tan lãng quên vào một miền xa vắng!
(Sưu tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét